Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

Những bài thơ gửi tặng thầy cô (Phần 2)

Mãi trong tôi, ngôi trường ấy

Ngày nào còn bỡ ngỡ

Loay hoay trước cổng trường

Chưa một chút bâng khuâng


Với ngôi trường mới ấy

Mấy hàng cây phượng vĩ

Mấy gốc lá bàng to

Hình như muốn thầm thì

Bạn ơi vào đi nhé !

Kia rừng dương vẫy gọi

Hoà quyện tiếng chim chuyền

Như một khúc giao tình

Cùng đón chào bạn mới .

Vậy mà giờ thấm thoát

Đã bao niên học rồi

Ngôi trường ngày nào ấy

Là một phần trong tôi .

Cũng hàng cây phượng vĩ

Cũng mấy gốc bàng to

Giờ là bạn tri kỷ

Ngày nào cùng có nhau

Mỗi khi lá xào xạc

Như những nốt nhạc vui

Cùng hoà vào điệu hót

Của lũ chim trên cành .

Đến khi hoa phượng nở

Đỏ rực cả sân trường

Cũng là khi ve khóc

Cho tình bạn chia ly

Ôi ! Mái trường yêu dấu

Ôi ! Thầy cô thân yêu

Chắp cho tôi đôi cánh

Bay cao trên đường đời .

Thời gian sao nhanh quá

Đã bao năm xa trường

Nơi phương xa xứ người

Nhìn cảnh nhớ trường xưa .

Tôi mong ước một ngày

Được về lại trường xưa

Tìm lại chút kỷ niệm

Của một thời mộng mơ .

Đừng nhé thời gian ơi !

Đừng phủ mờ kỷ niệm

Đừng phủ lớp rong mờ

Để còn mãi trong tôi

                                               Thanh Tiền

Gặp lại Thầy


Con dừng lại phía hàng cây

Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao

Trường xưa vẫn nét ngày nào

Và đây vẫn dáng thấy cao cao gầy

Vẫn bao la một vòng tay

Đón con như thể chưa ngày cách xa

Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà

Giọng thầy trầm ấm “thật thà phải con?”

Cái tên thấy gọi riêng con

Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên

Ước mong con mãi không quên

“thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”

Lợi danh - danh lợi sẽ mòn

Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm

Nhớ tóc thấy điểm hoa râm

Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang

Ai quên đi chuyến đò ngang

Quên sao người lái thuyền sang bến đời

                                                                                     Mạc Thùy My

                                                            Biết ơn Thầy

                                                                      Cầm bút lên định viết một bài thơ 

                                                                      Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo 

                                                                      Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo 

                                                                       Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người. 


                                                                       Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ 

                                                                       Đâu là cha, là mẹ, là thầy… 

                                                                       Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt… 

                                                                       Biết bao giờ con lớn được, 

                                                                       Thầy ơi ! 

                                                                      Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bản đen” 

                                                                       Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”… 

                                                                       Những con chữ đều đều xếp thẳng 

                                                                     Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người . 


                                                                     Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu 

                                                                     Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh 


                                                                     Cửa sổ xe ù ù gió mạnh 

                                                                    Con đường trôi về phía chẳng là nhà… 


                                                                     Mơ màng nghe tiếng cũ ê a 

                                                                     Thầy gần lại thành bóng hình rất thực 

                                                                    Có những điều vô cùng giản dị 

                                                                     Sao mãi giờ con mới nhận ra.

                                                                                                                                               Thu Nhi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét